Anh chưa biết em là ai
Và chưa một lần cùng em gặp mặt
Như người đi cùng trời cuối đất
Phút dừng chân… Sống lại tuổi hai mươi
Anh yêu em như yêu chính cuộc đời
Từ phương trời nào em đến cùng anh?
Em thân yêu ơi, làm sao anh biết được!
Tình yêu chúng ta dù cay đắng ngọt lành
Như đất nước mấy ngàn năm bão táp
Qua đạn bom vùi dập
Vẫn tồn tại và sinh sôi
Anh biết, anh không còn trẻ trung
Và cũng như anh
Có thể em đã để trôi qua một phần
tuổi thanh xuân ngoài mặt trận
Có thể em đôi chút lỡ làng
Và biết bao nhiêu điều có thể
Nhưng đừng buồn em nhé
Anh sẽ càng yêu em hơn
Có thể, em không biết làm duyên
Cũng chẳng biết giận hờn hay nũng nịu
Em chân chất, không hay mơ mộng
Thì cũng có làm sao đâu em!
Tình yêu sẽ làm chúng ta đẹp thêm
Hạnh phúc đời ta dẫu muộn màng đôi chút
Và có thể đôi khi ta vẫn còn nuối tiếc
Nhưng hạnh phúc nào không trả giá, em ơi!
Như ngổn ngang đây đó giữa cuộc đời
Bao nhiêu khó khăn chồng chất
Trắng và đen, giả dối và chân thật
Ta phải sàng lọc dần theo thời gian
Có thể anh không được dắt tay em
Đến phòng cưới với đèn hoa lộng lẫy
Đất nước đói nghèo, phải đâu mình có lỗi
Về những gì hôm nay?
Chúng ta không thể làm tất cả được ngay
Cái tổ ấm của chúng ta dẫu chỉ vài mét vuông chật chội
Nước thì thiếu, điện lúc mờ lúc tối
Thì cũng hề chi đâu em!
Anh sẽ yêu em và càng yêu em hơn
Bởi giữa cuộc đời anh, em sẽ là tất cả
Ta yêu nhau. Tình yêu là điểm tựa
Nâng bước ta đi đến trọn đời
Rồi một ngày kia, ta nhớ lại bồi hồi
Bỗng thấy quý những tháng năm đã sống
Bỗng thấy yêu thêm bao nhiêu ước vọng
Những ngọt lành và đắng cay
Chúng ta sẽ làm nhà và sẽ trồng cây
Để một ngày kia, chim kéo về làm tổ
Hạnh phúc sẽ xanh rờn sắc lá
Ôi hạnh phúc nào bằng anh được yêu em…
8 – 2 – 1983