Thơ · 05/03/2022

KÍNH  GỬI ÔNG  XÁTĐAM HÚTXÊIN

 

Sao ông không tự kết thúc đời mình

                    bằng viên đạn,

                                             sợi dây hay một liều thuốc độc

Mà để đến nỗi bị túm đầu, vạch miệng xem răng?

Như con thú được bán mua ngoài chợ

Nhục nhã làm sao cho thế giới bẽ bàng!

 

Hai mươi lăm triệu đô la, số tiền to quá nhỉ!

Chẳng thế mà chúng nó bán đứng ông

Như đã bán tổ quốc ông, Irắc

Xứ nghìn lẻ một đêm không còn những anh hùng.

 

Thế kỉ hai mốt này, kẻ mạnh hơn vẫn thắng

Sói muốn ăn thịt cừu thì phải trái gì đâu!

Đô la Mĩ vẫn đẻ ra luật pháp

Sao ông không hiểu ra, đến chết vẫn còn đau!

 

Rồi nay mai, ông ra tòa như một tên tội phạm

Chúng nó sẽ bắn ông, chém ông hay treo cổ ông lên?

Thôi thì cũng phó mặc cho số phận

Dẫu hùm thiêng khi sa lưới cũng hèn.

 

Chỉ xót nỗi đồng bào ông mấy chục năm đau khổ

Vị lãnh tụ tối cao, ai nghĩ lầm đường

Lúc lên voi chẳng tính giờ xuống chó

Và lũ vong ơn bội nghĩa sau lưng.

 

Thế là hết! Chặng cuối cùng bi thảm

Kính chào ông, lòng bỗng nhói buồn

Thế giới đảo điên biết bao nhiêu bi kịch

Nay lại thêm bi kịch Xátđam Huxêin.