Tặng P. H.
Không một đuôi sam nào ẩn dưới vòm ô
Chỉ mái tóc cắt cao và một vành khăn vấn vội
Cây liễu nhỏ đứng bên sông. Gió thổi
Chừng như cũng giận mình ra lá hơi thưa
Anh và em đứng dưới trời mưa
Hai đứa tranh nhau một phần ô nhỏ
Em sợ anh ướt, về thành phố
Khéo không thì lại ốm mất thôi
Anh nhìn em, lòng bỗng bồi hồi
Em phải được phần hơn vì em là con gái
Hai đứa cãi nhau. Chia phần ô đều vậy
Nào, em đồng ý chưa?
Em đưa tay đùa những giọt mưa
Năm ngón tay mềm, năm cánh hoa bé nhỏ
Anh muốn hôn năm cánh hoa ấy quá
Nhưng sợ em buồn nên lại thôi
Trên bờ sông không một bóng người
Chỉ có anh và em dưới vành ô nho nhỏ
Chỉ có những giọt mưa, và gió
Nhẹ đùa trên dòng sông mênh mang
Tự nhiên lòng anh bỗng xốn xang
Em gần gũi mà xa xôi biết mấy
Hình như… Anh đã mê em rồi đấy
Nhưng mà em chẳng biết gì đâu!
Những giọt mưa vẫn cứ đan nhau
Dệt một tấm màn bâng khuâng trước mắt
Mưa ơi, cứ rơi đi cho khúc hát
Tự lòng ta vang lên
Mưa rơi rơi nhẹ nhẹ êm đềm
Dòng sông sáng bừng lên lấp lánh
Lòng anh ấm trong mưa gió lạnh
Đất trời chơi vơi
Mới gần em mà đã phải xa rồi
Trời tạnh cơn mưa, anh đưa em về phố
Và chỉ lát nữa thôi, anh lại nhớ
Về cơn mưa này. Và em…
Sẽ chẳng bao giờ anh có thể quên
Một lần đứng trú mưa dưới vành ô nho nhỏ
Còn em, liệu có khi nào chợt nhớ
Thành phố nhỏ xinh này, chiều mưa?
29. 6 – 01.7. 1980