Thơ · 05/01/2022

NHỚ

Không còn nhớ được bao đêm

Tôi thao thức. Một mình bên cửa sổ

Đắm chìm trong nỗi nhớ

Buồn không yên

 

Mátxcơva, mười hai giờ đêm

Sáu giờ sáng, theo giờ Hà Nội

Ở nơi ấy gió mù đông bắc thổi

Còn bên này tuyết rơi

 

Mátxcơva, mười hai giờ trưa

Hà Nội tối bắt đầu rồi đấy

Sông Hồng đỏ phù sa sóng dậy

Chuông đồng hồ Kremli ngân nga

 

Mátxcơva, hăm bốn độ dưới không

Theo dự báo trên vô tuyến

Trong ấm áp, lòng tôi xao xuyến

Nghĩ về những người nơi ấy phong phanh

 

Trăng ở nơi đây mười sáu không tròn

Bởi đất với trời đã khác

Xa cách một phần tư vòng trái đất

Tôi nao lòng nhớ vầng trăng quê hương

 

Tôi yêu mùa thu ngâu rả rích buồn

Giữa lộng lẫy sắc phong vàng rực rỡ

Lòng tôi như chiếc lá bàng tím đỏ

Trong những chiều tuyết rơi

 

Ôi quê hương, quê hương của tôi

Quên lúc ở gần để xa đau đáu nhớ

Nơi nghèo đói còn chất chồng gian khó

Nhưng tôi vẫn hằng yêu hơn bất cứ nơi nào

 

Dù chưa qua hết những buồn đau

Chưa hiểu trọn thế nào là hạnh phúc

Tôi vẫn hướng tim tôi về cố quốc

Gian nan cay đắng mẹ già

 

Quê hương ơi, biết mấy cách xa

Xin gửi hồn tôi về nơi ấy

Như trong những cơn mơ tôi thường thấy

Không còn không gian thời gian…

 

                                                       1979 – 1980