Thơ · 01/03/2022

THĂM  THÀNH  CỔ

 

Một nấm mồ chung

Cây nến đỏ trời vĩnh cửu

Mọi người đến đây từ khắp nẻo đời

Không tiếng nói cười

Bước đi lặng lẽ

Ngậm ngùi, xót thương về một phía.

 

Hành trang các anh còn lại những gì?

Khẩu súng, chiếc ba lô, đôi dép cao su

                                                      mòn vẹt gót

Bao nhiêu người đã khóc

Khi vào nơi đây.

 

Quảng Trị hôm nay

Ai nhớ, ai quên hè năm ấy?

Tám mươi mốt ngày đêm

Bao nhiêu máu xương hòa trộn nơi này!

 

Không ai bảo ai, thảy đều nhẹ bước

Sợ làm đau các anh

Dẫu tất cả đã từ lâu cát bụi

Và hồn thiêng tan vào cõi an lành.

 

Mây vẫn trôi đi

Nắng vàng nhức mắt

Cỏ cây vẫn mọc lên từ khô khát

Thạch Hãn sông xưa nước vẫn  xuôi dòng

Ta, địch đã thành chuyện cũ

Những người Việt Nam!

 

Ba mươi mốt năm

Tôi đến nơi đây. Quá muộn!

Thắp nén nhang đau đáu lòng mình

Ngượng ngùng, xấu hổ

Và bỗng nhận ra

Thành cổ tuyệt nhiên không cổ.

 

                                                                                        7 – 2003