( Chùm thơ tặng một người bạn gái)
H O A N G À Y S I N H
Em tặng hoa nhân ngày sinh của anh
Bó hoa đầu tiên của hai mươi bảy năm anh nhận
Cầm hoa, anh bồi hồi cảm động
Không biết nói gì cùng em
Nếu hoa làm cho đời đẹp thêm
Thì em đã làm cho anh đẹp thêm một chút
Muốn cảm ơn em nhưng sao lòng thổn thức
Anh đã từng thiếu thốn nhiều bao nhiêu!
Trái tim nào mà chẳng biết yêu
Tâm hồn nào là tâm hồn không cảm xúc
Con người nào chẳng khổ đau và mơ ước
Ngọn đèn nào không tỏa sáng trong đêm
Anh nhận hoa, nhận ánh sáng trong em
Ánh sáng tỏa ra từ trái tim nhân hậu
Trái tim đã mấy lần rớm máu
Trong đó đôi lần vì anh
Như một vì sao sáng long lanh
Em đến lặng im, ngày nối ngày bình dị
Và em chẳng biết rằng như thế
Em đã soi sáng cả lòng anh
Mỗi ngày qua anh thêm nhận rõ mình
Những gì đẹp và những gì không đẹp
Những gì phải cần thay bằng chất thép
Và cả cách nhìn, cách nghĩ của anh
Nhận hoa của em mà anh bỗng giật mình
Những lầm lỗi của anh, em chưa quên
còn anh thì vẫn nhớ
Muốn nói gì đây nhưng sao mà thật khó
Đành lặng im và chỉ biết nhìn em
Có nhiều điều sẽ chìm trong lãng quên
Nhiều kỉ niệm sẽ trở thành phai nhạt
Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ tắt
Hình ảnh em khi tặng hoa cho anh
Mátxcơva, tháng Bảy 1978
H O A C Ú C T R Ắ N G
Ai làm nên hoa cúc
Cánh trắng, nhụy vàng tươi
Để cho em đi hái
Đem về và tặng tôi
Những bông hoa nho nhỏ
Cắm trong chiếc cốc xanh
Vì sao hoa chẳng nói
Để hương bay một mình?
Hoa dường như thầm lặng
Nhưng nói hộ bao điều
Nhìn hoa, tôi cảm thấy
Thêm yêu đời bao nhiêu
Ôi những bông hoa trắng
Bình dị mà thanh cao
Giản đơn mà sâu lắng
Nhẹ nhàng mà xôn xao
Hoa đem đến cho tôi
Một niềm vui nho nhỏ
Em đem đến cho tôi
Tình yêu thương con người
Em cũng là hoa trắng
Trong tôi, đến trọn đời.
7 – 1978
C H Ờ M O N G
Anh đến mà em không có nhà
Căn phòng nhỏ bỗng rộng thêm ra
Lòng nghe man mác, anh tự hỏi
Em đi đâu, đi gần hay xa?
Lần thứ hai, rồi lần thứ ba
Anh lại đến mà em vẫn vắng
Cái hành lang rộng dài vắng lặng
Chỉ mình anh lủi thủi đi về
Anh chờ em cho đến tận khuya
Ngoài cửa sổ một trời mùa hạ
Những ô cửa đèn sao sáng quá
Như cháy lên mong đợi của anh
Anh đứng đây chỉ có một mình
Đếm từng nhịp đồng hồ tích tắc
Nghe văng vẳng đâu đây tiếng hát
Tiếng niềm vui đôi lúc vọng về
Một âm thanh anh rất muốn nghe
Giọng nói của em mà chẳng có
Anh chờ mãi, cồn cào nỗi nhớ
Tiếng gõ cửa thân quen của em
Sẽ qua đi như biết bao đêm
Như ngày tháng, thời gian vẫn vậy
Nỗi mong đợi của anh đêm ấy
Sẽ thuộc về chuyện những ngày qua
Em về khi anh đã vào mơ
Chuyến tàu cuối vẫn rì rầm chạy
Đêm thanh vắng, rộng dài biết mấy
Ấp iu một tâm hồn cô đơn
Đừng trách anh sao cứ hay buồn
(Em đã hiểu vì sao rồi đấy)
Còn anh biết, đời anh vẫn vậy
Chỉ mong chờ,
thất vọng, ….
……. cô đơn…
7 – 1978
T Â M T Ư
Khi em sang anh không còn nơi đây
Căn phòng cũ những người khác ở
Quanh nhà, cúc trắng không còn nở
Hoa đi rồi, hoa hẹn đến mùa sau
Em ra về trong nỗi buồn đau
Anh ở lại, bài thơ bỏ dở
Mong từ Mátxcơva ngọn gió
Đem đến cho em hương cúc trắng nơi đây
Con đường anh đi lại hằng ngày
Từ mai sẽ vắng thêm một chút
Và năm tới, ai hái nhành hoa cúc
Đặt lên bàn nhân ngày sinh của anh?
Anh nhớ những chiều hè màu xanh
Cùng em đứng ngắm bên cửa sổ
Anh nhớ những buồn vui nho nhỏ
Và những giận hờn hòa với nỗi đau
Cái gì làm cho chúng ta gặp nhau
Một nỗi niềm riêng hay là mơ ước
Kẻ Bắc người Nam hai đầu đất nước
Giữa Mátxcơva ngày hôm nay
Em đi xa cho anh nhớ hằng ngày
Thầm mong đến lúc em trở lại
Mà cũng muốn xa em mãi mãi
Xin em đừng nên hỏi vì sao
Chẳng bao giờ lặp lại nữa đâu
Những suy nghĩ, khổ đau, dằn vặt
Thời gian sẽ làm khô em nước mắt
Và chữa lành em mọi niềm đau.
7 – 1978