Thơ · 01/03/2022

VỊNH  MỐC

 

 Hơn một trăm ba mươi địa đạo

 Dọc ngang lòng đất Vĩnh Linh này

Muốn tồn tại phải lặn vào trong đất

Để có ngày đứng thẳng dưới trời mây.

 

Xóm chài nhỏ từng không ai biết tiếng

Bom đạn đào lên, vùi xuống ngàn ngày

Nước vẫn mát giếng sâu nơi địa đạo

Trẻ vẫn sinh ra từ bóng tối nơi đây.

 

Tôi đã đến, một chiều tháng bảy

 Nắng ong ong, biển biếc ngỡ vô cùng

Xin kính cẩn gọi tên người, Vịnh Mốc

Biểu tượng một thời anh dũng vô song. 

 

Những em bé tóc râu ngô, chân đất

Cứ hồn nhiên, ngơ ngác bên đời

Ai biết, giữa những non dại ấy

Ai sau này vào lộng, ai ra khơi?

 

Người đi trước đã làm xong phần việc

Để lại hào quang cho con cháu của mình

Người tiếp nối sẽ về đâu? Chẳng biết

Vịnh Mốc nghèo, mấy chục năm sau chiến tranh…

 

                                                                                                     7 – 2003