(Tặng H., một cô gái có người yêu ra trận)
Nước mắt em rơi xuống lá thư
Mảnh giấy nhỏ báo tin người ra trận
Vẫn bảo chiến tranh là bất hạnh
Mà bây giờ em mới hiểu, anh ơi!
Nhận được thư, anh đã đi rồi
Sao phố nhỏ chiều nay buồn đến thế!
Lá bàng rơi trong im lìm quạnh quẽ
Những ô cửa nhìn như trăm mắt dõi theo
Gần nhau nào đã nói gì đâu
Để xa cách lại thấy mình tiếc nhớ
Đời vẫn trẻ và hoa thì cứ nở
Trong lặng thầm rón rén bước thời gian
Chiều nay em không được tiễn anh
Chỉ những chàng trai, những cô gái lạ
Chiều nay, anh để em buồn quá
Cả cuộc đời chỉ mình em vắng anh!
Nắng chiều thu dìu dịu vẫn xốn xang
Bởi tiếng trái tim này mạnh quá
Lúc ra đi, liệu anh còn nhớ
Những ngày qua, ngày qua?
Nhận thư này, anh đã đi xa
Chàng trai ấy nay đã cầm khẩu súng
Anh có biết trong em cháy bỏng
Nhớ thương này đọng mãi với thời gian
Anh ra đi, em cũng lên đường
Cô gái của anh thường bướng bỉnh
Ai bảo anh làm người lính
Cho em làm người thương?
Nước mắt em rơi trong ánh nắng chiều
Nhỏ xuống giấy làm nhòe đi ít chữ
Nhưng không thể nhòe đi nỗi nhớ
Dài theo Trường Sơn xa
Nước mắt em rơi xuống lá thư
Xin anh hãy để em buồn chút nữa
Cho ngày mai… Em sẽ cười hớn hở
Đón người thương trở về
Chiến trường xa giờ đây anh có nghe?…
3 – 1978
Cảm ơn chú, bài thơ buồn quá dù đất nước đã thống nhất…