Thơ · 25/12/2021

N G H Ĩ A Đ Ị A T R O N G R Ừ N G

Đường Trường Sơn

Ai đã đi qua không gặp đôi lần

Những khoảng trống đơn sơ bình dị

Như một nỗi bất ngờ

Không một tấm bia, không một vòng hoa

Xơ xác cỏ may, heo hút gió lùa

Những chiếc lá rơi trên cỏ

Những nấm đất lô nhô nằm đó

Làm những người qua mắt bỗng rưng rưng

Và những bàn chân bước cũng ngập ngừng

 

Họ là ai mà đến những cánh rừng

Đem theo cả tuổi thanh xuân vào đó

Những người mãi mãi còn rất trẻ

Âm thầm, lặng lẽ

Chẳng để lại gì sau lúc ra đi

Dù một cái tên hay mảnh gỗ làm bia

 

Và cũng chẳng tròn khum lên nấm mộ

Thời gian sẽ san bằng tất cả

Vùi vào trong niềm đau

 

Tôi ghé qua đây một chiều

Ánh hoàng hôn nhức mắt

Chốc chốc vọng về tiếng bom đạn giặc

Chang chang mây trắng lưng đèo

Tiếng còi xa vọng lại

Đoàn xe nào qua, bụi vẫn cuộn theo

 

Chẳng bao giờ tôi gặp họ đâu

Những cô gái, chàng trai tôi chưa hề biết mặt

Khoảng cách gần nhau trong gang tấc

Là khoảng cách tôi không thể nói nên lời

Ngậm ngùi cay đắng

Những người anh em, đồng đội của tôi

Thời gian như ngừng trôi

Im lặng như một lời nhắc nhở

Im lặng bao trùm lên tất cả

Những người qua đây

Mồ hôi đằm lưng, khóe mắt cay cay…

 

Ai đốt hoàng hôn cho cháy ngàn mây

Sương núi đã nhuốm màu đỏ ối

Tôi lại đi. Đường còn xa vời vợi

Một phút giây thôi, lòng bỗng bồi hồi

 

Tôi biết rằng có thể một ngày kia

Đất nước bình yên, tôi không trở về

Mà đâu đó một nơi xa nằm lại

Như những người ở lại đây mãi mãi

Hồn quyện vào thung lũng suối khe

Thì cũng có sao đâu, bởi lẽ thường tình

Lịch sử đã viết nghìn chương như thế

Về những con người ra đi lặng lẽ

Những con người ngã xuống trong chiến tranh

Những con người lặng lẽ kiếp vô danh…

 

5 – 1971 – 4 – 1974