Thơ · 20/02/2022

CÔ  GÁI  MẶC ÁO  MÀU  LỬA  CHÁY  

Tôi chợt nhìn thấy trên sân ga

Giữa đám đông đang ồn ào xô đẩy

Mátxcơva chiều ấy

Hai người đưa tiễn nhau

 

Người lính lặng im, không nói một câu

Chỉ đăm đắm nhìn người bạn gái

Cô gái mặc áo màu lửa cháy

Mái tóc vàng óng lên

 

Một cuộc chia tay trong bình yên

Trên đất nước từ lâu đã không còn tiêng súng

Cuộc chia tay trong tình yêu, hi vọng

Mà nỗi buồn vương trong khóe mắt hai người

 

Đã qua đi ngày ấy, lâu rồi

Những đoàn tàu đầy ắp quân ra mặt trận

Trong tiếng pháo gầm vang và khúc ca hùng tráng

Giội lửa xuống đầu thù, từng loạt Kachiussa

 

Đến lượt mình, người lính ấy đi xa

Dù những cuộc chia li mỗi thời một khác

Ai dám bảo đấy không là thử thách

Thử thách thời bình – người lính ấy ra đi

 

Bỗng nhói lòng tôi những cuộc chia li

Trên đất nước suốt một thời đánh Mĩ

Có những cuộc chia tay bình dị

Nào ai dám hôn nhau, không dám cả cầm tay

Chưa kịp yêu, biết bao nhiêu chàng trai

Và đâu phải bình yên như thế

Đã ra đi, biết bao nhiêu thế hệ

Bao nhiêu người sau chiến tranh không về

Những con người không muốn có chia li…

 

Cô gái buồn, nước mắt nhòe mi

Họ say đắm hôn nhau lần cuối

Cái giây phút thiêng liêng ngắn ngủi 

 Màu đỏ áo cô như hóa nỗi chờ mong

 Lưu luyến trong anh trước lúc lên đường

 

Thu sớm trong veo tươi sắc phong vàng

Trên đường, lá cứ rơi chầm chậm

Lá cũng làm cuộc chia li đằm thắm

Với đất trời, với những người đi

Như nói cùng cô, chờ nhé, anh về

 

Chẳng bao giờ tôi biết tên cô gái kia

Nên thầm gọi em “Cô gái mặc áo màu lửa cháy”

Để từ hôm ấy

Màu đỏ kia luôn trở về trên trang viết của tôi

Như day dứt trước cuộc đời – mất mát, chia phôi…

 

11 – 3 – 1983