Thơ · 19/01/2022

CON ĐƯỜNG LÁ RỤNG

Anh thầm gọi con đường lá rụng

Nhớ không em, nơi anh đến một lần

Mùa thu sớm, trời giăng cơn mưa bụi

Ta sang qua cầu, lá trải dưới bàn chân

 

Những chiếc là vàng tươi như nắng

Mới vừa xanh chỉ một lần thôi

Rồi vội vã ra đi, thầm hứa lại

Rằng mùa sau, cây sẽ lại đâm chồi

 

Thương chiếc lá mỏng manh vừa rơi xuống

Anh muốn nâng niu, gìn giữ trên tay

Và bỗng khẽ khàng chân khi buớc

Trách cơn gió đi qua, xao xác lá rơi đầy

 

Theo đường ấy, em ngày ngày đi học

Cái bóng nhỏ in trên chặng đường dài

Em đi suốt những tháng ngày giá rét

Trắng đất trắng trời tuyết cứ rơi rơi

 

Em đi qua những mùa xuân mùa hạ

Qua những niềm thương ngày rộng tháng dài

Mùa thu đến, trời xanh trong sáng quá

Nỗi nhớ về em xao động trong tôi

 

Em đã đi, biết bao lần như thế

Còn bao nhiêu ngày tháng nữa em đi?

Để đến một ngày kia từ nơi ấy

Người con gái đi xa sẽ lại trở về?

 

Và liệu có nhớ chăng em, ngày ấy

Con đường thân quen em đã từng qua?

Thành phố với bao nhiêu kỉ niệm

Nhịp cầu con đầy lá lúc thu về?

 

Kharkốp – Mátxcơva

1982