Thơ · 01/03/2022

ĐÀ  LẠT  ƠI !

 

Ta đến nơi đây bằng tâm tưởng

Xe chạy nôn nao giữa điệp trùng

Ngỡ được đắm mình trong sương giá

Nhìn lên trơ trụi mấy hàng thông.

 

Đâu những làng hoa, đâu dinh thự

Thác đổ, hồ gương núi nhạt nhòa

Lóc cóc đường xa khoan vó ngựa

Ngỡ ngàng du khách thực hay mơ.

 

Cô gái Bahnar không lên rẫy

Thổ cẩm, quần gin thế chỗ rồi

Tóc bay trong gió theo xe máy

 Rượu cần, bia vại chốn ăn chơi.

 

Bỗng nhói lòng thương cho Đà Lạt

Và những người khai phá một thời

Thương cả cho ta, cho ảo tưởng

 Một đời mê đắm chẳng hề vơi.

 

Thôi ta về nhé, ơi thành phố

Cứ ở non cao, cứ chập chùng

Hết lạnh, hết sương mù bảng lảng

Nặng lòng ta lắm, lúc chiều buông…

 

                                                                                        6 – 2003