Thơ · 19/01/2022

NHỚ MỘT MÀU HOA PHƯỢNG

Mười mấy năm rồi không về thăm trường cũ

Hôm nay tôi nhớ giữa vời xa

Như thấy lại trước mắt thời con trẻ

Tất cả như vừa mới ngày qua…

 

Ngôi trường ấy đơn sơ bé nhỏ

Những ô cửa xanh râm mát lá bàng

Cây phượng vĩ đứng bên hàng giậu sắt

Rải đầy sân cánh đỏ lúc hè sang

 

Lũ con gái con trai ngày ấy

Hay nghịch, ngồi chung bàn vẫn chia ô

Đến độ tuổi biết giật mình xấu hổ

Bao nỗi thầm mong, hồi hộp, trông chờ…

 

Mỗi đứa gọi nhau kèm theo biệt hiệu

Những cái tên nghe đã thấy nết người

Lời thầy giảng trôi qua những điều mơ mộng

Những trang sách, bài thơ và những buồn vui

 

Những dãy bàm lem nhem mực đổ

Bao nhiêu kì thi, bao phép tính đau đầu

Những tên khắc dọc ngang trên thớ gỗ

Năm tháng qua đi vẫn cứ hằn sâu

 

Và ẩn giấu biết bao nhiêu kỉ niệm

Mỗi ngăn bàn ôm một bí mật riêng

Những e ấp cái thời non dại ấy

Trọn đời sao vẫn thấy thiêng liêng

 

Chúng tôi lớn lên khi chiến tranh bùng nổ

Kẻ ở người đi không kịp chia tay

Thầm mong ước có ngày trở lại

Thoáng bâng khuâng, thương nhớ vơi đầy

 

Rồi đến một ngày kia, khi chiến tranh kết thúc

Bè bạn gặp nhau như thể trong mơ

Người còn sống nhắc những người đã chết

Mắt bỗng rưng rưng, đau xót, thẫn thờ

 

Rồi lại chia tay mỗi người một ngả

Cuộc đời riêng, bao nhiêu nỗi lo toan

Kỉ niệm cũ bụi dần lên nỗi nhớ

Giữa bao nhiêu gánh nặng đời thường

 

Thay cho chúng tôi những ngày xưa ấy

Là lớp trẻ sinh ra sau cuộc chiến tranh

Những người xưa đã từng làm con trẻ

Nay bỗng già đi trong cuộc sống thanh bình

 

Cô giáo tuổi đôi mươi lên bục giảng

Lần đâu tiên… Giọng nói run run

Em ở đâu, những ngày bom đạn giặc

Biết chăng em, bao người đã lên đường?

 

Và như thế, mãi mãi còn lặp lại

Những gì đã qua và sẽ đến nơi đây

Ai biết được vì sao tôi cứ nhớ

Một mái trường xưa…

                                  Hoa phượng vĩ rơi đầy…

 

12 – 1982