Thơ · 14/01/2022

VỚI MỘT NGƯỜI EM GÁI

Khi anh bay trên chín tầng mây

Chợt nhở em – miền xa xôi ấy

Mùa đông tuyết trắng nên buồn

Liệu em có làm con chim tránh rét

Bay về phương nam?

 

Từ mùa đông anh bay đến mùa xuân

Về nơi mình đã sinh ra và lớn lên ở đó

Nơi từ những ngày xa xưa

Ta thành kính gọi là Đất Mẹ

Nơi mùa xuân sang lặng lẽ

Nắng tràn mênh mang

 

Ngoài kia vầng trăng

Chơi vơi đầu cánh bay

Sáng giữa vòm xanh biếc tím

Trăng theo anh bay qua núi qua rừng

Ôi vầng trăng treo giữa không trung

 

Mây trải dài như cánh đồng

Nhấp nhô như sóng biển

Những vì sao ẩn hiện

Những vì sao lấp lánh trong đêm

Vì sao nào mọc lên từ nơi em?

 

Anh không muốn làm vầng trăng cô đơn

Phần chiếu sáng cho đời, phần khuất tối

Anh không muốn làm vì sao le lói

Dẫu bao người còn hát mãi tình ca

 

Giá được bước ra ngoài kia

Bay giữa muôn vàn tinh tú

Hái tặng em một vì sao nhỏ

Thả một lùm mây theo nỗi nhớ em

Mặt trăng đẹp đấy nhưng buồn…

 

Anh vẫn còn bay

Chắc giờ này em đang ngủ

Trong mơ, em có thấy bầu trời

Mây bay. Và gió…

Ngoài kia hừng ráng đỏ

Mặt trời đang lên

Những vì sao mờ nhạt

Bồng bềnh mây trôi

 

Em nơi xa có biết

Anh đang nghĩ gì về em?

Một cái tên như trăm ngàn cái tên

Anh thầm nhắc giữa cuộc đời tha thiết

Em gái chưa một lần thấy mặt

Nhưng đã thành thân quen

 

Có thể suốt cuộc đời ta chẳng đến gần thêm

Mà chỉ đi bên cạnh nhau như mặt trăng mặt trời ẩn hiện

Giữa đời thương mến

Mưa nắng bốn mùa, vũ trụ mênh mông…

 

1 – 1982