Anh lại về nơi ấy, mùa thu
Một sớm mưa bay, dòng sông lấp loáng
Nhịp cầu nối đôi bờ im lặng
Dòng nước vô tình trôi xuôi
Như chưa hề một phút xa xôi
Một quãng thời gian đã đi qua thành phố
Anh đã đi qua một phần tình em
Hè đã đi qua muôn ngọn lá mềm
Thu đến…
Lặng lẽ còn đây, hoang tàn tu viện
Nơi em đưa anh đến hôm nào
Rêu phong những tháng ngày quá khư
Những người xưa giờ ở nơi đâu?
Để những vàng son phai bóng nhạt màu
Cỏ loang kín những lối đi hoang vắng
Cửa vắng loang lổ nắng
Gió lùa xôn xao
Có còn tiếng chuông ngày ấy nữa đâu!
Và đâu nữa, màu áo đen câm lặng
Những kiếp sống vật vờ như chiếc bóng
Bao thế hệ qua đây có thấy nao lòng
Những tu sĩ ngày xưa tìm thấy lẽ đời chăng?
Anh hỏi con đường, anh hỏi dòng sông
Anh hỏi những cây rừng đang đổi lá
Bao thời đại tạo cho mình vị Chúa
Chúa ở đâu mà đau mãi nhân gian?
Chúa ở đâu mà bể khổ cứ mênh mang?
Trả lời anh là im lặng dòng sông
Những gợn sóng nhẹ nhàng xao động
Và cây liễu đứng âm thầm soi bóng
Em đã xa rồi, cây còn nhớ gì đâu!
Không buồn đâu, mà anh cũng chẳng đau
Chỉ một phút bỗng nôn nao trong dạ
Mùa thu đến ngẩn ngơ từng chiếc lá
Sớm mờ sương, lại nhớ ngày qua
Một phút gần, cho mãi mãi lìa xa
Anh về đây rồi lại ra đi
Tìm không thấy bóng em năm trước
Cơn mưa tạnh, người xưa giờ đã khác
Nhưng đôi bờ sông bên lở bên bồi
Vẫn êm đềm mãi mãi một dòng trôi…
1981 – 1982