Thơ · 14/01/2022

DANH SÁCH BUỒN ĐAU

Gần bốn mươi năm sau chiến tranh

Đài Mátxcơva vẫn như thường lệ

Mỗi tuần lễ một lần

Gọi tên các công dân

Tìm những người thân trong chiến tranh mất tích

 

“Ông Ivan Ivanôvích

Tìm em gái là Anna Ivanôva

Bà Valerija Kuznhetxôva

Tìm con trai, sinh năm một ngàn chín trăm hăm bảy”…

Giọng người đọc tin chầm chậm buồn buồn

Mấy chục năm rồi…

Những người ấy có còn không?

 

Thời gian không làm dịu nỗi chờ mong

(Biết bao nhiêu người đã kiên tâm chờ đợi!)

Bao hi vọng không một lời đáp lại

 

Một năm…

Hai năm…

Rồi nhiều năm trôi qua

Những người mất đi không trở lại

Để những người thân vẫn còn day dứt mãi

Giữa cuộc đời buốt nhói mãi niềm đau

 

Bản danh sách kia đã đọc bao lâu

Mà cho đến hôm nay vẫn chưa dừng lại

Ai muốn biết thế nào là chiến tranh ư?

Xin hãy nhìn vào đấy

Và đếm xem, bao nhiêu trẻ mồ côi trên thế gian này

Bao nhiêu người mẹ tiễn con đi, không trở lại

Bao nhiêu góa phụ tuổi hai mươi

Và những người cha gần đất xa trời

Vẫn mong đứa con xa trước khi nhắm mắt

Con chưa về, thì cha đã hư vô!

 

“Ai biết họ ở đâu xin hãy báo tin cho…

theo địa chỉ”…

Biết bao giờ, sau những lời kia là dấu chấm cuối cùng

Và hóa thành sự thật, những niềm mong?

 

Xin đừng hỏi, người Việt Nam có muốn chiến tranh không?

Suốt mấy chục năm trời, người ta đã nói bằng hành động

Đã trả lời bằng những dòng máu nóng

Những vành khăn tang trắng muôn nhà

Những bia mộ lô xô không người hương khói

Thích chiến tranh ư?

Là những kẻ điên rồ

Chỉ được thôi chứ chẳng bao giờ mất

Gặt hái vinh quang trên những xác người

“Nhất tướng công thành vạn cốt khô”

Lũ ngợm đời, tim hóa đá trơ trơ

 

Với một niềm tin có thể ngây thơ

Tôi mong một ngày kia, người ta sẽ kể

Về tất cả

Những gì xảy ra trong chiến tranh

Những bi kịch đau thương, sự thật được phơi trần

Không còn bị che giấu sau những danh từ hoa mĩ

Tất cả mọi nỗi đau sẽ không còn của riêng ai nữa

Khái niệm chiến tranh là những gì con trẻ

Không bao giờ phải băn khoăn suy nghĩ trong đầu

Và sẽ đến dòng cuối cùng trong danh sách buồn đau

Một cái tên cuối cùng. Một dấu chấm cuối cùng

                                                     trước khi sang trang mới

Người đọc tin không còn phải buồn rầu

Lần theo danh sách

Đọc

                 tên những người thân

Tìm những người thân trong chiến tranh, mất tích

Hay đã chết

 

Mà không ai hay biết

Bỗng biến thành vô danh…

 

5 – 1980