Thơ · 20/12/2021

H Ả I P H Ò N G

Như một con tàu

Thẳng hướng đông nam ra biển

Những ngôi nhà cao thấp lô nhô

Sông Lấp chảy vào giữa phố

Bến Tam Bạc thuyền chen chúc đỗ

Những người xưa không còn nơi đây.

 

Thượng Lí, Cầu Rào, Máy Tơ, Máy Chai…

Cảng hiện ra qua những tiếng còi tàu trầm đục

Thợ bốc vác, xích lô, ba gác… trần trùng trục

Ì ạch qua ngã Sáu, ngã Năm

Không giấu vẻ ngang tàng

Cầu Đất, quán hoa mơ mộng

Nhà hát Lớn quảng trường lồng lộng.

 

Phố Phan Bội Châu

Mấy ông Hoa kiều

Bán lạc rang húng lìu

Thịt bò khô, kéo đánh giòn tanh tách

Tủ kính vịt quay hút mắt

Trẻ con đứng nhìn.

 

Hải Phòng trăm ngả đường

Ngả nào cũng đều lam lũ

Áo vá mồ hôi chua nồng

Bàng La muối mặn

Cầu Niệm, mùi nước mắm quyện vào không khí

Lán Bè, Tràn Than, Lam Sơn…

Như tự ngàn xưa

Nơi này vẫn thế.

 

Ông nhà thơ già

Mũ phớt, xe đạp cà tàng, tóc bạc

Lang thang bát phố

Anh họa sĩ

Vẽ con thuyền gỗ buồm nâu

Không biết về đâu

Đền Nghè thoang thoảng hương trầm

Bạch Đằng lao xao nắng.

 

Một ngày bom Mĩ rơi

Pháo nổ khắp trời

Sở Dầu cháy, khói đen cuồn cuộn

Cam Lộ chồng chất xác người

Già trẻ gái trai.

 

Cầu Quay gãy gục

Nước như ngừng trôi

Máy bay ta xuất kích

Tên lửa bắn tan đầu F địch.

 

Sáng nay

Có một người

Bịn rịn trên đường ra trận

Tiễn chân anh là tiếng còi tàu

Lan trong sương sớm âm u.

 

Cô bạn tròn hạt mít  

Mũ sắt sao vuông

Thắt lưng to bản

Vội vàng thấp thỏm

Lo muộn giờ thay ca.

 

Họ không dám hôn nhau, cũng chẳng biết nói gì

Chỉ có những cái nhìn đắm đuối

Không hứa, rằng em sẽ đợi

Không hẹn ngày anh trở về.

Anh đã ra đi

Trên bờ sông trải đầy hoa phượng đỏ

Những cánh hoa phượng tàn

Như cả một niềm bỡ ngỡ

 

Hải Phòng liệu có gì để nhớ

Nếu không có người con gái tôi yêu?

 

5 – 1968